Author Archives: Thủy Nguyệt Vân

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 21

 

Chương 21: Kết thúc

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Thất Huyền thấy hắn nói quá hưng phấn cũng không giội nước lạnh, chỉ cảm khái tận đáy lòng: “Chàng đối với độc luôn tính toán tỉ mỉ như thế.” Nàng lại là một người xem trọng kết quả, có lẽ nên thích ứng sửa đổi một chút.

Bách Lý Minh Nguyệt cất hạt gỗ vào, cười có chút đắc ý: “Vung tay hạ độc bừa cũng chỉ có thể xem là dùng độc, đó là hạ đẳng nhất, còn người chân chính điều khiển độc sẽ căn cứ theo tâm lý, sở thích thậm chí việc đã trải qua của người bị hạ độc để điều phối ra thuốc thích hợp nhất, độc khiến người ta thống khổ, cũng sẽ khiến người ta vui sướng, quá trình và kết quả không giống nhau, còn phải xem dùng như thế nào.”

Sở dĩ mẫu thân hắn được xưng tụng “Độc tiên” chính là vì am hiểu sâu đạo điều khiển độc, một loại tình độc ba loại biến hóa, thao túng lòng người, thay trời tạo vận, ở phương diện tu vi này, chỉ sợ hắn cố gắng cả đời cũng không thể vượt qua.

Nhưng thật may mắn là hắn lại gặp đúng người bạn đời được định sẵn trong số mệnh, dẫu rằng đoạn duyên phận ấy suýt chút nữa đã bị hắn tự tay hủy diệt, quay đầu ngẫm lại thật đúng là nghĩ mà sợ.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 20

Chương 20: Có thù tất báo

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Long Cốt Sơn chính là nơi cực kỳ hiểm trở của nước Thục, càng gần đỉnh núi địa thế càng dốc, người thường không dám tùy tiện đi lên. Khoảng thời gian trước nhóm người Ngọc Vô Tâm và La Sát còn giao chiến với tàn dư của Di Lặc Giáo bên trong núi, chưa quá nửa năm, kẻ đứng sau điều khiển lại lập cứ điểm ở cùng một chỗ.

Bách Lý Minh Nguyệt ngồi xếp bằng ở rìa vách núi, xung quanh sương khói dày đặc, mùi thơm lạ lùng quấn thân một lúc lâu không tiêu tan, tầm mười tên đại hán ngã ngổn ngang lộn xộn cách đó không xa, còn ở đầu bên kia, Sở Triêu Nam dẫn bộ hạ đứng đối diện từ xa, mười mấy tên cung thủ đứng xếp hàng ngang phía sau hắn giương cung đợi lệnh.

“Sở mỗ và lệnh đường từng gặp nhau một lần, quả nhiên là dung mạo tuyệt lệ, khiến người ta nhìn thấy rồi sẽ khó quên, không ngờ nhi tử của bà ấy cũng có cùng phong thái như vậy.” Cẩm y đai ngọc, mặt phấn hoa đào, nếu không phải biết trước thì ai có thể tưởng tượng được người xinh đẹp tuyệt trần như thế lại là một nam nhân.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 19

Chương 19: Hà tất lãng phí

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Sở Triêu Nam nắm chặt bả vai nàng: “Giết nàng ấy? Ta làm sao nỡ giết nàng ấy được? Là tự nàng ấy tìm cái chết, chẳng thà vùi thân trong biển lửa cũng không chịu rời khỏi thi thể nam nhân kia, mà thôi, so với việc nhìn dung nhan nàng ấy già đi, không bằng giữ lại hồi ức tốt đẹp, Thất Huyền… nàng là ông trời ban ân cho ta, gương mặt này, dáng người này, cùng nàng ấy tương tự biết bao, thậm chí… còn hơn ba phần.”

“Cầm thú.” Thất Huyền chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, dùng sức tránh khỏi tay hắn, chiều dài của xích sắt làm nàng chỉ có thể lùi lại hai bước.

Sở Triêu Nam cũng không tiến sát, tựa hồ rất có hứng nói chuyện: “Cầm thú? Chửi giỏi lắm, lại nói tiếp… mẹ nàng vốn nên là thê tử của ta, nàng cũng nên là nữ nhi của ta, đáng tiếc, nàng và ta không có duyên làm cha con, vậy thì làm đôi phu thê ân ái cũng không tồi.”

Thất Huyền không muốn phí lời vô ích với hắn, mắt nhìn một vòng xung quanh, hỏi: “Đàn của ta đâu?” Dưới vị thế bị quản chế hành động, nàng cần ám khí nào đó không cần dùng động tác quá lớn cũng có thể lấy tính mạng người khác.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 18

Chương 18: Nhất thời sơ suất

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Đêm đã khuya, trong địa lao phủ Đề hình lại không ngừng vang lên tiếng chửi bậy, trong phòng giam đặc biệt này chỉ giam giữ một người, đó chính là Đoạn Phi Yến chất nữ (cháu gái) của Đề hình Lý Cửu Thiện, sở dĩ nhốt nàng ta cũng không phải để hỏi tội, mà là để bảo vệ tính mạng của nàng ta.

“Thả ta ra! Tên chó chết ăn cây táo rào cây sung kia, Ngọc Vô Tâm không chỉ hại chết mẹ ta còn chặt đứt một cánh tay của ta, ngươi không giúp người trong nhà báo thù ngược lại còn giam giữ ta, ngươi còn có lương tâm hay không?” Đoạn Phi Yến dùng cánh tay trái còn lại nắm lấy cửa nhà lao ra sức lung lay.

Lý Cửu Thiện cầm đèn đứng cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài: “Yến nhi, mẹ con là tự sát, không oán người khác được, con đả thương nữ nhi của Ngọc lão đệ, hắn chỉ chặt một cánh tay của con đã là giữ thể diện cho ta lắm rồi, bây giờ công lực của con đã mất hết, vì sao vẫn chưa nhận ra vậy?”

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 17

Chương 17: Tương Nhu Dĩ Mạt

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

“Có một số việc cần phải tìm người ăn cơm nha môn điều tra, trùng hợp có một gã ta quen biết đến Ích Châu phá án, chính là gã khốn bắt cóc lệnh muội lên Long Cốt Sơn, vào lúc hắn còn đang áy náy phải tận dụng thời cơ mới có thể moi ra nhiều tình báo hơn.” Bách Lý Minh Nguyệt đứng ở trước bàn sắp xếp lại hòm thuốc, tính hắn không yêu ghét rõ ràng như Ngọc Vô Tâm, người có thể lợi dụng sẽ lợi dụng đến cùng.

Thất Huyền ngồi ở mép giường nhìn hắn bận rộn, đôi tay cầm bình thuốc kia đang run nhè nhẹ, nếu không cẩn thận quan sát sẽ rất khó để ý thấy, sự đau đớn của thiêu đốt ngũ tạng rốt cuộc là loại giày vò như thế nào? Có đau hơn cả thịt bong xương nứt không?

Nửa năm sống không bằng chết cùng tra tấn cả ngày lẫn đêm dường như không gì có thể sánh được.

“Ở lại thêm một ngày đi.” Thất Huyền đi đến trước bàn đè tay hắn lại, nhiệt độ cao giống như sắt sôi in vào lòng bàn tay.

Bách Lý Minh Nguyệt dừng lại nhìn nàng: “Thế nào, nàng rất thích chỗ này à?”

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 16

Chương 16: Không thể thay thế

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Vừa tỉnh giấc mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Liễu Ứng Tiếu, Thất Huyền không khỏi hít sâu một hơi, vội vàng ngồi dậy: “Sao cô lại ở trong này?” Đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Bách Lý Minh Nguyệt không ở trong phòng, ánh nắng xuyên cửa sổ mà vào, trong phòng mơ hồ phản chiếu mấy vệt sáng.

Liễu Ứng Tiếu lùi về sau hai bước, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ta đến để nói cho cô biết, Huyền Độ tiên sinh sống không được bao lâu nữa.”

“Hả?” Thất Huyền nhất thời không phản ứng lại được.  

“Huyền Độ tiên sinh —— Bách Lý Minh Nguyệt, thân trúng kịch độc, nếu không cứu chữa kịp thời thì nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm ba tháng.” Liễu Ứng Tiếu mặt không chút thay đổi trần thuật sự thật, giống như đang nói về sự sống chết của con giun cái kiến.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 15

Chương 15: Lo được lo mất

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Thất Huyền cũng không tốn quá nhiều tâm tư để suy nghĩ câu nói kia của Bách Lý Minh Nguyệt, sau khi đến thành Ích Châu, nàng đứng từ xa nhìn tiểu muội ở lòng chảo sông gần phía sau núi Thanh Thành một cái, hôm ấy Ngọc Vô Tâm dẫn Đằng Túc đi câu cá, Thất Huyền trà trộn vào ngư dân quan sát hồi lâu, thấy hai người hoà thuận vui vẻ ấm áp, bộ dáng hai người rất là thân mật, trong lòng cuối cùng cũng an tâm.

Y Thánh Môn được xây dựng trong núi Tiên Nữ, cách Thanh Thành không xa, Thất Huyền tạm chưa có ý định nhận nhau với Đằng Túc, điều tra rõ hung phạm đứng sau vụ hạ độc giết phụ thân mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, trong lòng Bách Lý Minh Nguyệt đã có tính toán, đầu tiên cần xác định “Đăng Tiên Đài” không phải từ Y Thánh Môn truyền ra, sau đó hắn mới dễ dàng mạnh tay thanh lý môn hộ.

Hai người xuôi theo Giang Nam đi vào huyện Bành Sơn, đúng vào dịp Y Thánh Môn mở đại sảnh chữa bệnh từ thiện, dân chúng đến đây xem bệnh lấy thuốc xếp hàng dài từ cửa nhà đến tận chân núi, nếu không phải Bách Lý Minh Nguyệt đeo cái hòm thuốc, tự xưng là tới đưa thuốc có khi còn chưa đến chân núi đã bị người ta đuổi xuống cuối hàng rồi.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 14

Chương 14: Tan chảy

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

“Đăng Tiên Đài” có thể nói là bí dược độc môn của Bách Lý Minh Nguyệt, chính ra mà nói thì cũng không tính là độc, hắn luyện chế thuốc này vốn dùng để giảm đau, nhưng dược và độc vốn là một nhà, nếu dùng thỏa đáng thì độc cũng có thể cứu người, còn nếu dùng không thỏa đáng thì có là dược cũng sẽ thành kịch độc.

“Đăng Tiên Đài” luyện ra không bao lâu hắn đã bán cho Y Thánh Môn, phóng tầm mắt toàn bộ võ lâm thì người có thể đem độc của hắn làm thành dược để sử dụng cũng chỉ có môn chủ Y Thánh Môn Phương Trạch Cần.

Ngoài Y Thánh Môn ra, người có thể lấy “Đăng Tiên Đài” chỉ có một, đó chính là Tạ Uyển, nàng ta thường xuyên thừa dịp lúc Quế Thạch Cư không có ai để vào trộm thuốc, Bách Lý Minh Nguyệt không phải không biết, nhưng di vật của lão bà tử cũng có phần của nàng ta, lấy một chút độc râu ria hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 13

Chương 13: Bất ngờ

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Càng là người có tiền thì càng hiểu rõ làm thế nào để kiếm tiền, càng là người biết kiếm tiền, lại càng hiểu rõ làm thế nào để xài tiền.

Thất Huyền cảm thấy nếu chỉ dựa vào mình nàng thì xác định cả đời phải vật lộn ở ranh giới ấm no, nhưng Bách Lý Minh Nguyệt thì lại thuộc loại người có thể kiếm có thể xài kia. Sau khi về quán trọ, nàng gảy đàn một lát liền nghiêng người tựa vào đầu giường ngủ gật, Bách Lý Minh Nguyệt thì tiếp tục ra ngoài buôn bán dược liệu, còn kiếm được nhiều hơn cả bạc sáng nay đã xài, rồi lại mua thảo dược cùng lọ bột phấn giá thấp ở quầy hàng gần đó, theo như hắn nói thảo dược vốn chỉ trị giá ba đồng tiền, nhưng chỉ cần vẩy chút hương phấn lên ít nhất cũng có thể nâng giá lên đến mười đồng.

Tiếp tục đọc

Nguyệt Lạc Thất Huyền – Chương 12

Chương 12: Tình thâm nhất hướng

Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân

Nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn chính là quán trà có mời thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện), nhóm tiểu nhị xếp mấy cái bàn thành bục vuông, người thuyết thư đánh vang lê hoa phiến [1], hiển nhiên có thể hấp dẫn du khách vãng lai cùng tiểu thương dừng bước nghỉ ngơi.

[1] Lê hoa phiến: Hoa lê phiến là mảnh có hình nửa vòng tròn bằng đồng mỏng, hai mảnh ghép thành một bộ. Lúc diễn tấu, kẹp hai mảnh ở giữa ngón tay đập va vào nhau tạo thành âm thanh.

Thuyết thư tiên sinh trong quán trà này không thể so với gánh hát, không có người kéo hồ cầm (đàn nhị) ở bên giúp đỡ, toàn dùng miệng lưỡi để kiếm cơm. Thuyết thư tiên sinh muốn có thể giữ được khách thì không phải chỉ kể chuyện xưa, mà còn phải có mắt nhìn được tứ phía, tai hiểu biết tám phương, trong quán của người giang hồ, của thương nhân, muôn hình muôn vẻ dạng người nào cũng có, phần lớn là nam khách, các nam nhân tụ lại cùng nhau ba hoa tán gẫu, so xem kiến thức của ai rộng rãi hơn.

Tiếp tục đọc