PHONG THỦY SƯ – CHƯƠNG 38 [Q2]

Chương 38: Suy luận.

EDIT: HÀ ĐOÀN

bia

Từ Thiên Dận gọi điện thoại tới khiến Hạ Thược sửng sốt, cô cũng nhớ lại, vỏ đao Long Lân là do anh tự tay chế, phù chú bên trên cũng là do anh hạ. Cô vừa rút đao ra khỏi vỏ, anh cũng sẽ biết.

Bên kia điện thoại vang vọng tiếng xe chạy, tốc độ chạy rất nhanh, Hạ Thược vội nói: “Không có việc gì, đã giải quyết xong rồi. Sư huynh không cần tới đây.”
Từ Thiên Dận không hề chạy giảm tốc độ chút nào, hỏi: “Ở nơi nào?”
Hạ Thược nghe vậy cười khổ, hai người vốn đã hẹn gặp nhau vào ngày mai. Bởi vì ngày kia cô sẽ về nhà, việc của Từ Thiên Dận ở quân khu cũng sắp xếp hoàn thành trong ngày mai, ngày mai cô muốn đi mua chút đồ cho cha mẹ và sư phụ, vì vậy mới chộp anh tới làm cu li. Vốn hẹn gặp nhau vào trưa mai, không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện này.
Hạ Thược hiểu rõ tính tình Từ Thiên Dận, nếu anh đã hỏi như vậy thì nhất định sẽ tới, khuyên nữa cũng vô dụng. Vì thế đành phải báo địa chỉ: “Gặp nhau ở khách sạn Hải Phong đi, nếu anh chạy tới thì em cũng đã về nhà rồi. Tóm lại em không sao, anh lái xe chậm một chút.”
Hạ Thược vừa nói vừa nhìn biểu tượng thời gian trên màn hình di động, nói tiếp: “Nếu anh tới nơi trước mười một giờ, em sẽ không mở cửa.”
Cô biết từ quân khu vào thành phố phải lái xe mất hai giờ, bởi vậy liền quy định thời gian rõ ràng cho anh, tránh cho anh lại chạy xe quá nhanh, không an toàn.
Quả nhiên, Hạ Thược uy hiếp nếu đến sớm sẽ không mở cửa có tác dụng, tiếng động cơ xe ở đầu điện thoại bên kia không còn quá ầm ỹ, Từ Thiên Dận nói câu: “Chờ anh.”
Sau đó, anh liền ngắt điện thoại.
Hạ Thược cũng ngắt  điện thoại cất đi, thấy Cung Mộc Vân đang nhìn mình, trong bóng tối đôi mắt anh như càng trở nên thâm thúy, có một loại cảm xúc khác thường bắt đầu khởi động.
“Anh có gì muốn nói?” Hạ Thược nhíu mày hỏi.
Cung Mộc Vân cười, lúc này mới bấm một dãy số điện thoại, trước khi phía bên kia nhận điện liếc nhìn Hạ Thược một cái, cười nói: “Tình cảm sư huynh sư muội hai người thật tốt.”
Hạ Thược nhún vai, tình cảm tốt có vấn đề gì sao?
Cô không đáp lời, phía bên kia điện thoại vang lên tiếng của Nghiêm Long Uyên. Cung Mộc Vân tóm tắt ngắn gọi mọi chuyện sau đó ngắt điện thoại.
Lúc này, liền nghe thấy được bên ngoài vang lên những tiếng xôn xao, “Sao lại thế này? Sao đèn tầng này lại không sáng?”
“Hả? Vì sao không có ai tới thông báo?”
“Không biết, mau đi kiểm tra khách hàng thế nào!”
Hạ Thược nghe những tiếng huyên náo này, liền quyết đoán đóng cửa phòng lại, che đi toàn bộ tình cảnh bên trong phòng, sau đó nhìn về phía Cung Mộc Vân. Tuy rằng, hai người có thể thoát ra ngoài bằng lối thoát hiểm ở phía bên kia, nhưng không ổn. Đêm nay cô đặt phòng này tại khách sạn, trong phòng chết nhiều người như vậy, vừa là do đao vừa là do đạn, nếu khách sạn báo cảnh sát cô sẽ là tình nghi đầu tiên. Cho nên, chuyện này cần phải xem An Thân hội xử lý thế nào.
Cung Mộc Vân nhìn cô trong mắt toát lên sự khen ngoại, nếu anh không nhìn lầm, người nằm trên mặt đất kia là lần đầu tiên cô giết người. Nay còn có thể trấn định đứng đây, với độ tuổi và sự dạy dỗ học hỏi của cô mà nói là không dễ chút nào.
Nếu tối nay không có cô, mọi chuyện sẽ không được giải quyết thuận lợi như vậy. Với anh mà nói việc ám sát này cũng chỉ như cơm bữa, nhưng với cô mà nói, sợ rằng đây là lần đầu tiên.
Lúc này, ánh đèn trong phòng nháy hai lần liền sáng hẳn.
Ánh sáng bất ngờ khiến người ta khó mà thích ứng ngay, Hạ Thược nheo nheo mắt, bỗng dung hai mắt tối sầm lại.
Một bàn che phủ trước mắt cô, mang theo hương đàn nhè nhẹ, Hạ Thược sửng sốt, theo bản năng muốn tránh đi.
“Hư!” Cung Mộc Vân kéo cô tới sát bên tường, lòng bàn tay vẫn giữ chặt trước mắt cô.
Lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần, có người đi tới đi lui tại hành lang, “Sao lại thế này? Khách hàng đều, đều…”
“Đều làm sao vậy? Đều đã chết?”
“Đều ngất đi thôi!” Người nói chuyện ngữ khí cũng buông lỏng, nhưng ngay sau đó lại nôn nóng, “Này, sao lại thế này? Đồ ăn khách sạn chúng ta có vấn đề?”
“Nói linh tinh! Những khách hàng khác đâu có việc gì! Đứng đấy làm gì nữa, nhanh đi gọi xe cứu thương!”
Trên hành lang lại vang lên tiếng chân vội vàng, sau đó là tiếng gõ cửa, “Quý khách trong phòng, xin hỏi có việc gì hay không?”
“Chúng tôi không có việc gì, các anh có thể kiểm tra những nơi khác đi.” Cung Mộc Vân cách cửa nói.
Phục vụ ngoài cửa cảm thấy kỳ lạ, khách ở những phòng khác đều hôn mê bất tỉnh, sao lại chỉ có phòng này là không có việc gì? Nhưng lúc này lộn xộn vô cùng, nhân lực không đủ, phục vụ kia cũng không có thời gian suy nghĩ, lại phải vội vàng đến những nơi khác hỗ trợ.
Sau khi người kia đi, Cung Mộc Vân vẫn che tay trước mắt Hạ Thược, trong tầm mắt của Hạ Thược ngoại trừ lòng bàn tay của người đàn ông thì không thấy rõ thứ gì, cô có thể nhận ra mùi máu tanh khắp gian phòng, lại không nhìn thấy xác chết trên mặt đất. Lúc này cô mới hiểu, Cung Mộc Vân không muốn cô nhìn thấy thảm cảnh trong phòng.
Hạ Thược cười cười, có chút không thói quen lùi về phía bên cạnh, rời khỏi lòng bàn tay của anh, “Không có việc gì.”
Người là do cô giết, ngay cả giết người cô còn làm được, còn sợ nhìn thấy xác chết sao? Còn nữa, tánh mạng người này mất trên tay cô, bất kể như thế nào, phải gánh chịu cũng là phải, dù sao người này cô cũng cần nhớ kỹ.
Cung Mộc Vân nhìn cô thối lui, cô gái cúi thấp đầu, dáng vẻ như muốn lẩn tránh. Anh có thể cảm nhận được độ ấm mềm trong lòng bàn tay đã rời đi, thậm chí vừa rồi lòng bàn tay có cảm giác hơi ngứa do hàng lông mi của cô khẽ chạm, cảm xúc như còn lắng đọng. Bộ sườn xám vừa vặn tôn lên dáng vẻ của cô, thân thể sạch sẽ đứng phía trước hai xác chết, giống như cõi niết bàn an lành trong thế giới này.
Cung Mộc Vân cúi đầu, anh nâng tay tắt công tắc trên tường.
“Ba!”
Đèn trong phòng đã bị anh tắt.
Hạ Thược sửng sốt, quay lại thấy Cung Mộc Vân đứng dựa người vào tường, trong bóng tối thân hình tuấn dật thon dài, giọng điệu vẫn mang theo một chút bất cần, lại cười nói: “Tôi khi đó so với em còn nhỏ hơn rất nhiều đã giết người kia, tôi không nhìn dáng vẻ của hắn lúc ấy. Kẻ đầu tiên không nhìn, sau này cũng đều giống như vậy.”
Giọng nói anh tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường, Hạ Thược lại có thể nghe ra anh đang kể lại lần đầu giết người.
Kẻ đầu tiên không nhìn, sau này liền đều giống nhau ?
Lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng cô có thể cảm nhận anh cười tản mạn mang theo chút thê lương khó nói thành lời. Chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, trưởng thành trong cuộc sống giết người hay bị giết, một đường đi tới, người ngã dưới chân anh đều không nhìn tới, dần dần, mọi người với anh đều giống nhau, khuôn mặt mơ hồ, chỉ có khi sắp chết chảy tràn máu tươi mới là thực.
Nhưng mà, ngay cả những điểm chân thật này hắn cũng lười nhìn, nhìn những người này người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ chịu chết, hắn mỉm cười.
Đây là cuộc sống gì?
Hạ Thược thản nhiên cúi đầu, thực rõ ràng, Cung Mộc Vân sống trong một thế giới cách mình quá xa.
“Xem ra, đương gia An Thân sống cuộc sống không mấy dễ chịu.” Hạ Thược cười cười, sờ soạng đi tới trước giá treo áo lấy áo khoác mặc vào, sau đó đi tới cạnh bàn lấy một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, cô cất Long Lân vào trong vỏ bao, chờ.
Cung Mộc Vân nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười, cũng không thèm nhắc lại, cùng cô chờ đợi.
Nghiêm Long Uyên nhanh chóng chạy tới, nội thành lớn như vậy, Cung Mộc Vân gọi điện thoại, hắn lại chỉ mất 8 phút đã chạy tới.
Một hàng người mặc đồ đen khuôn mặt lạnh lùng tiến vào, vừa thấy rõ tình huống trong phòng, Nghiêm Long Uyên nhưng lại đi tới trước mặt Cung Mộc Vân quỳ một gối, cúi đầu thỉnh tội, “Đương gia, làm cho ngài bị sợ hãi.”
Cung Mộc Vân vẫn dựa người đứng cạnh cửa, khuôn mặt như họa mang theo hờ hững lạnh nhạt, thản nhiên nhìn xuống, lại có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, “Ta lại không sao cả, một bữa cơm tốt đẹp lại khiến Hạ tiểu thư sợ hãi, trái lại cảm thấy vô cùng có lỗi.”
Nghiêm Long Uyên nghe vậy cũng không đứng lên, chỉ khẽ xoay người, quỳ một gối đối diện với Hạ Thược thỉnh tội, “Hạ tổng, bọn thuộc hạ đến chậm, làm cho ngài bị sợ hãi.”
Hạ Thược tuy biết An Thân có nguồn gốc từ xa xưa, nhưng không ngờ còn giữ những quy củ thế này, mặc dù không quen nhìn người khác quỳ trước mặt, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: “Nghiêm lão đại đứng lên đi, việc ngày hôm nay có lẽ cũng có liên quan tới tôi.”
Nghiêm Long Uyên nghe vậy cũng không hề có chút phản ứng nào, quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, đầu cúi thấp, một bộ chờ đợi xử lý.
“Em chỉ là mời tôi ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không hề có liên quan gì tới những người này.” Hiển nhiên Cung Mộc Vân nghĩ ý của Hạ Thược là, nếu cô không mời anh ăn cơm tối nay, sẽ không xảy ra chuyện này. Anh mỉm cười ôn hòa, nhưng khi nhìn về phía Nghiêm Long Uyên ánh mắt lại trở nên lạnh bạc, không chút để ý hỏi, “Đã điều tra ra lai lịch của những người này rồi chứ?”
Nghiêm Long Uyên quỳ quay lại, cúi người nói: “Thích Thần.”
Cung Mộc Vân chỉ khẽ nhíu mày, cũng không tỏ ra ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía phòng trà, “Nữ sát thủ kia vẫn còn chút hơi thở, cứu sống cô ta. Coi như phần đáp lễ của ta với Thích đương gia.”
“Vâng.”
Hạ Thược nhìn Nghiêm Long Uyên người người kính sợ trong hai giới hắc bạch, giờ phút này ở trước mặt Cung Mộc Vân lại không dám thở ra một tiếng, không khỏi cúi đầu, nội tâm lắc đầu, thầm than những người này, quả thực không phải là cùng một thế giới với mình.
Nếu đã không phải cùng một thế giới, cô cũng không xen vào việc của người khác. Chỉ là Cung Mộc Vân nhắc tới nữ sát thủ kia, khiến cô nhớ tới một việc.
Hạ Thược lập tức đứng dậy, đi về phía phòng trà. Trên mặt đất nằm bốn thi thể đàn ông, mi tâm mỗi người đều trúng đạn, người này tuy là Cung Mộc Vân giết, nhưng cũng có sự trợ giúp của cô, coi như cô nhận một phần trách nhiệm. Cô bước qua từng xác chết, khi đến sau sô pha, nữ sát thủ kia nằm trên mặt đất hơi thở mỏng manh.
Hạ Thược muốn biết vì sao cô không thể nhận ra sát khí từ tướng mạo của người này. Cô ta có thể thu liễm sát khí thông qua sự huấn luyện, nhưng trên tướng mạo không phải chỉ bằng ý thức mà có thể che dấu.
Vì sao, cô lại không nhận ra?
Hạ Thược nhìn chằm chằm cô gái kia, cô ta ngã nằm trên đất, hai cổ tay bị bẻ gãy gấp khúc, trước ngực còn trúng một viên đạn, hơi thở mỏng manh đến mức sắp không còn, hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc này ánh sáng trong phòng sáng trưng, ngọn đèn màu vàng ấm áp chiếu vào người cô ta, có thể nhận ra khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trong trắng lộ hồng, mày liễu môi đỏ mọng, cũng được xem như là mỹ nhân.
“…” Hả?
Hạ Thược bỗng nhiên sửng sốt, cảm thấy có chút không đúng.
Mỹ nhân?
Mỹ nhân cũng không phải là sao cả, chỉ là… Da thịt hồng hào thế kia là làm sao? !
Cô gái này bị thương nặng như vậy, vì sao da thịt vẫn là trong trắng lộ hồng ? Nếu là người thường đã sớm trắng bệch?
Hạ Thược nheo mắt nhìn, cô nghĩ tới một loại khả năng, cô ngồi xuống sờ sờ mặt cô ta. Cô cũng không biết điều mình đoán có đúng hay không, chỉ là nghĩ tới những hình ảnh như trên tivi, cô vuốt vuốt hai bên má của cô gái.
Một bàn tay thon dài như ngọc từ phía sau vươn tới.
Bàn tay kia thon dài như ngọc, ngón tay tinh tế tiếp xúc với hai má mang theo sự quyết đoán mạnh mẽ, chuẩn xác vạch ra một góc, thuận tay kéo căng, một chiếc mặt nạ mỏng đã rơi vào trong tay.
Hạ Thược kinh ngạc nhìn mặt nạ trên tay Cung Mộc Vân, cô từng nghe sư phụ nói qua, thời kỳ dân quốc có nhiều nghệ nhân có thể chế tạo những đạo cụ bên ngoài như thế này, mang ở trên mặt, không hề khác gì với da người thường. Loại tay nghề này ở hiện đại không còn, nhưng khoa học kỹ thuật càng phát triển tiến bộ, kỳ thật có thể sử dụng công nghệ cao làm ra được. Chuyện này Hạ Thược từng nghe qua một lần, không ngờ hôm nay lại có thể gặp tận mắt!
Hạ Thược không có lấy mặt nạ kia, cô nhìn kỹ khuôn mặt khác hoàn toàn của nữ sát thủ, sắc mặt đã là trắng bệch, đâu còn chút hồng hào nào?
“Thì ra là thế, khó trách.” Hạ Thược lẩm bẩm nói. Khó trách, cô không thể nhìn ra chút thông tin nào từ khuôn mặt của cô gái, hóa ra đây căn bản không phải là mặt thật của cô ta!
Một khuôn mặt được dịch dung, quả đúng là đại địch của thuật xem tướng.
“Những người này, thường sẽ không dùng bộ mặt thật của mình. Cho nên tôi mới nói, có những khuôn mặt, không nhìn cũng vậy. Cho dù có nhớ kỹ, cũng chưa chắc là khuôn mặt thật của họ.” Cung Mộc Vân tùy tay vứt mặt nạ sang một bên như vứt rác.
Hạ Thược nghe hiểu, anh nói vậy là đang trấn an cô, không muốn để cô nhìn khuôn mặt này, mang theo gánh nặng. Cô chỉ mỉm cười, Cung Mộc Vân cũng quá coi thường cô rồi, cô không yếu ớt đến mức như vậy. Cô không quá sợ nghiệp chướng, chỉ sợ ngay cả lá gan để đảm nhiệm cũng không có mà thôi.
“Tôi hỏi một chút, Thích Thần là ai vậy?” Hạ Thược cười, đột nhiên mở miệng.
Chuyện An Thân hội, cô cũng lười hỏi, cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng chuyện này có điểm đáng ngờ, tuy rằng đã biết rõ vấn đề của sát thủ này, nhưng chỉ là một phần. Nếu đêm nay những người này tới vì Cung Mộc Vân, cô hẳn là sẽ nhận ra anh gặp phải nguy hiểm. Không nhìn ra được, chỉ có thể nói việc này có liên qua tới cô nữa!
Thích Thần này, là ai?
Thích Thần là ai, Cung Mộc Vân cũng không giấu diếm, cho dù là Hạ Thược không hỏi nguyên do, cho dù cô hỏi như vậy cũng sẽ liên quan tới những công việc của An Thân hội, Cung Mộc Vân vẫn ôn hòa trả lời: “Thích Thần, là đương gia của Tam Hợp, kẻ địch lâu năm.”
Hạ Thược giương mắt, đương gia Tam Hợp hội?
“…” Đáp án bất ngờ này khiến Hạ Thược suy tư, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Cô nhíu mày suy nghĩ, cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Tối nay xảy ra loại chuyện này, cô cũng muốn đi về nghỉ tạm. Trong lòng chứa nhiều suy đoán, dù nói ra thì cũng chỉ là suy đoán, cô sẽ không nói chuyện gì nhiều trước mặt Cung Mộc Vân, đợi gặp sư huynh rồi nói sau.
An Thân hội xử lý những chuyện ám sát này, đều có những thủ đoạn riêng. Bọn họ đã làm việc qua với quản lý cấp cao của khách sạn, đến rạng sáng khách sạn không còn khách hàng, những thi thể này sẽ được chuyển ra ngoài theo đường thoát hiểm, bang hội sẽ xử lý. Thần không biết quỷ không hay, căn bản sẽ không đánh động đến cảnh sát.
Việc xử lý hậu quả này, Nghiêm Long Uyên làm việc là xong, không cần Cung Mộc Vân phải đứng tại đây. Anh đưa Hạ Thược ra khách sạn, vừa ra tới cửa liền nhìn cô cười, “Phải đi về?”
“Đúng.” Hạ Thược gật đầu, tối nay cô tự lái xe tới đây, không phải là xe công ty, “Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Hạ Thược sợ Cung Mộc Vân đưa ra ý muốn đưa cô về liền nói trước một bước.
Nào ngờ anh lại nhíu mày khó hiểu, đôi mắt hoa đào sáng ngời, chỉ mỉm cười, tay không biết lấy từ đâu ra thứ gì đó, đưa cho Hạ Thược, “Cầm lấy, an thần .”
Hạ Thược nhìn vào lòng bàn tay Cung Mộc Vân, trong bàn tay anh là một miếng trang sức nhỏ tinh xảo bằng gỗ tử đàn, vô cùng lịch sự tao nhã. Theo cơn gió đêm, hương thơm từ gỗ tử đàn lan tỏa khắp nơi, Hạ Thược ngửi thấy hương khẽ nhíu mày, khó trách mỗi lần gặp Cung Mộc Vân đều cảm giác thấy mùi hương thoang thoảng của tử đàn, cô còn tưởng rằng quần áo của anh được xông hơi tử đàn. Không ngờ, anh mang thứ trang sức này trên người.
Chỉ là, vật này được Cung Mộc Vân mang theo bên người, cô sao có thể nhận được?
“Không phải vật gì quá quý giá, tôi mang theo bên người chủ yếu là an thần. Tối nay, em bị kinh sợ, cầm dùng đi.” Tựa như đoán được cô sẽ cự tuyệt, Cung Mộc Vân trước một bước cười nhìn Hạ Thược, “Vật trên đời chỉ là phù du, tất cả phải xem theo tâm ý. Nếu mình xem trọng nó thì nó sẽ quý trọng, xem nhẹ nó thì cũng chỉ là bình thường. Khi nhìn nó em có suy nghĩ khác nữa, vậy tức là xem trọng nó, vậy nên mới không dám nhận. Với anh mà nói, chẳng qua chỉ là tặng bạn bè một vật an thần, đại biểu cho lời xin lỗi tối nay mà thôi.”
Khi nói những lời này, anh trông rất bình tĩnh. Hạ Thược cảm thấy, nếu mình không nhận, không khỏi đã quá để ý. Cô mỉm cười nhận lấy, “Được rồi, em xin nhận nó làm vật an thần, về sẽ tìm lư hương đốt lên.”
“Tùy ý.” Cung Mộc Vân khẽ cười một tiếng, đưa Hạ Thược lên xe.
Hạ Thược khởi động xe, dần dần nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Lại không biết, khi xe vừa rẽ vào góc khuất, người đàn ông cao lớn đứng khoanh tay trước cửa khách sạn mỉm cười thâm thúy, ánh mắt ung dung quý khí, trong mắt lại dâng lên một loại cảm xúc như đã thực hiện được.
Hạ Thược lái xe tới khách sạn Hải Phong, cô vào số phòng đặt sẵn đã báo cho Từ Thiên Dận, về tới khách sạn đã là mười giờ đêm, thời gian còn sớm, vốn nên đi tắm rửa một cái, nhưng Hạ Thược lại không có tâm trạng này, cửa vừa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra tối nay, tiện tay quăng áo khoác lên trên giường, cô ngồi xuống ghế sô pha.
Cô ngồi tới tận khi có tiếng gõ cửa phía bên ngoài.
“Ai vậy?”Tiếng gõ cửa mạnh mẽ mang theo chút vội vàng, Hạ Thược theo bản năng quay đầu lại nhìn.
“Anh.” Bên ngoài vang lên tiếng của Từ Thiên Dận, giọng anh trầm thấp mà lành lạnh, câu sau anh cố ý thêm một câu, “Anh không có tới sớm.”
Hạ Thược nghe vậy liền nâng mắt nhìn đồng hồ treo tường, vừa vặn đúng mười một giờ, bấy giờ mới nhớ ra lúc trước đưa ra quy định anh không được phép tới sớm. Có điều, thời gian thế này cũng đã quá chuẩn rồi. Hạ Thược khẽ cười một tiếng mới đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, khuôn mặt cô đã va vào một khuôn ngực rắn chắc phập phồng.
Anh vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, quần áo lạnh lẽo, mang theo giá lạnh của đêm đông, áo lông trước ngực mỏng manh lại lộ ra nhiệt độ ấm nóng của cơ thể và một trái tim không ngừng đập. Anh ôm chặt cô gái ra mở cửa vào lòng, hai tay siết chặt tựa như sợ cô sẽ biến mất trước mắt.
Hạ Thược vùi đầu trước bờ ngực rộng lớn của anh, hít ngửi hương vị quen thuộc kia, tuy biết gặp được cô trong lòng anh mới an tâm được. Nhưng anh hẳn không biết, cô lúc này cũng có một loại cảm giác an tâm.
Hai người đứng ngoài cửa ôm nhau hồi lâu, mãi tới khi cảm xúc bình ổn lại mới vào phòng.
Đóng cửa phòng lại, Hạ Thược liền đi rót một ly nước ấm, muốn Từ Thiên Dận có thể ấm người chút, cũng thuận tiện nói về chuyện tối nay. Đương nhiên, chuyện đêm nay liên quan tới súng đạn cô muốn giấu diếm, tránh cho anh càng thêm lo lắng.
Nhưng Hạ Thược vừa mở miệng, “Đêm nay…”
“Anh đã biết.” Từ Thiên Dận ngồi ở trên sô pha, trong tay là cốc nước không ngừng bốc hơi, anh nhìn chằm chằm vào Hạ Thược.
“Hả?” Hạ Thược sửng sốt, “Anh biết cái gì?”
“Cung Mộc Vân, sát thủ, Thích Thần.” Từ Thiên Dận nói ngắn gọn.
Hạ Thược sửng sốt, làm sao mà anh lại biết được? Không phải anh còn đi trên đường sao?
“Sư huynh, anh có nghe lời em nói đi đường phải lái xe chậm một chút hay không?” Hạ Thược đột nhiên cười tủm tỉm hỏi.
“À.” Anh rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, đôi mắt tối đen nhìn cô, sau một lúc lâu, lại dám gật đầu, “Có.”
“Nói bậy! Gạt người!” Hạ Thược cắn môi, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Nếu như anh thực sự lái xe chậm một chút thì chỉ vừa mới tới đây. Nếu như vừa mới tới nơi, anh sao có thể biết rõ ràng mọi chuyện như vậy?”
“Anh có đường dây tin tức riêng.” Từ Thiên Dận vẫn trả lời ngắn gọn. Hạ Thược cũng không bỏ qua cho anh, hai người nhìn nhau trong chốc lát, quả nhiên cuối cùng anh phải đầu hàng, “Em chỉ nói là trước mười một giờ thì không được tới khách sạn.”
Anh vừa dứt lời, Hạ Thược nghe xong tức giận nói không nên lời, tức cũng không được cười cũng không được, “Anh đã học được cách luồn lách?”
Anh nhìn cô gái khí thế bức người trước mặt, mặt không chút thay đổi, nhưng chính ánh mắt thâm thúy kiên định đó lại có khả năng khiến người ta không đành lòng trách mắng. Hạ Thược trợn mắt nhìn, Từ Thiên Dận đặt cốc nước xuống mặt bàn, cánh tay dài vươn ra kéo cô vào lòng.
“Anh sợ em gặp phải chuyện không may.” Giọng nói anh trầm thấp, hơi thở lại khẩn trương, tim đập trầm trầm như dây đàn cổ.
Hạ Thược nằm trong lòng anh khẽ mỉm cười, trong ánh mắt nhè nhẹ toát ra sự đau lòng, cô không phải cũng sợ anh gặp chuyện? Nếu không sao phải ngăn anh lái xe nhanh như thế?
“Khi nào thì đến ?”
“Mười giờ.”
Hạ Thược: “!”
Cô bật dậy từ trong lòng Từ Thiên Dận, ánh mắt bắn ra dao nhỏ, quãng đường phải mất hai giờ để đi mà anh lại chỉ đi có một giờ! Vậy thì tốc độ chạy xe phải như thế nào đây?
Thấy ánh mắt hung dữ của cô, anh lại chỉ im lặng tiếp nhận, cho tới khi Hạ Thược nhìn xem không còn cách nào khác, cô hít sâu một hơi, cảnh cáo anh sau này không được phép như vậy nữa mới tính đem chuyện tối qua nói rõ ràng. Nếu như anh đã biết hết thì giấu nữa cũng không có tác dụng gì, tiếp theo, cô liền nói ra lo lắng trong lòng mình, “Anh nói xem, Tam Hợp hội có thể đã biết sư phụ ở đây hay không? Chuyện tối này là nhằm về phía Cung Mộc Vân, hay là… Ngay cả em cũng nằm trong đó?”
Hạ Thược tổng cảm thấy, danh tiếng của mình tại phương diện phong thủy còn chưa tới mức gây chú ý, tổng bộ của Tam Hợp hội ở mãi phía nam Hong Kong, không nên biết sớm như vậy.
Hơn nữa, bọn họ nếu đã biết sư phụ ngay tại thành phố Đông, hẳn là tìm sư phụ mới đúng. Cho dù chỉ là đối phó với cô cũng không phải chỉ có những thủ đoạn tối nay! Dù sao, nếu như đã biết mình là đệ tử đích truyền của sư phụ, nên biết vài gã sát thủ kia có thể dễ dàng lấy mạng người thường, nhưng đối với những người tinh thông kỳ môn thuật số như cô, mấy người kia đến đây cũng là chịu chết. Huống chi, đêm nay còn có Cung Mộc Vân ở đây?
Đương gia An Thân hội, dù thế nào cũng không phải người dễ giải quyết như thế?
Cho nên, Hạ Thược không xác định, việc này là do cô nghĩ nhiều hay là thế nào. Hoặc là, việc tối nay chỉ là nhằm về phía Cung Mộc Vân, bởi vì hai người đi cùng nhau, cô bị liên lụy vào, vậy nên mới không nhìn ra được anh ta gặp nguy hiểm?
“Em nghĩ nhiều rồi, không đến mức như thế.” Từ Thiên Dận nói, “Cung Mộc Vân và Thích Thần đấu đá nhau từ khi còn là thiếu niên đến nay, Thích Thần cuồng ngạo ương ngạnh, những người bên cạnh Cung Mộc Vân, hắn giết không ít, hai người có mối thù. Ngươi đêm nay là bị Cung Mộc Vân liên lụy .”
Từ Thiên Dận rất ít khi nói nhiều như vậy trong một lần, hôm nay nói nhiều chỉ là vì an ủi cô.
Hạ Thược nghe xong có điểm khó tin, cũng chỉ là vì như vậy?
Nhưng Từ Thiên Dận phỏng đoán, cô vẫn tin tưởng. Dù sao đối với những chuyện liên quan tới những người kia, tư liệu trên tay anh khẳng định đầy đủ hơn so với cô, không những đầy đủ mà còn chính xác. Nếu đương gia Tam Hợp hội lấy việc giết người bên cạnh Cung Mộc Vân bên làm thú vui mà nói, vậy khả năng cô bị liên lụy vào là rất cao.
Nếu thật sự chỉ là vì ân oán của hai người nhiều năm qua, vậy thì, việc sư phụ còn sống trên đời Tam Hợp hội không hề biết.
Nghĩ như vậy, Hạ Thược mới thở dài nhẹ nhõm. Sư phụ mất tích đã bảy tám năm, rất nhiều người đều nghĩ sư phụ đã chết, mặc dù mình rất có tiếng tăm trong tỉnh, nhưng trên đời cũng không thiếu những phong thủy sư có danh tiếng khác, đâu nhất thiết có thể liên hệ tới sư phụ. Nhưng sau này cũng không thể đi lại quá gần với Cung Mộc Vân, tránh những người có tâm để mắt tới. Ít nhất trước khi đi Hong Kong, cô và An Thân hội mặt ngoài sẽ không đi lại quá gần.
“Việc này, anh sẽ xử lý.” Từ Thiên Dận đột nhiên mở miệng nói ngắt ngang suy nghĩ của Hạ Thược.
Cô nhìn về phía anh, Từ Thiên Dận cũng đã đứng lên, đi vào phòng tắm xả nước, để cho Hạ Thược đi tắm rửa.
Hạ Thược vốn còn muốn nói gì đó, nhưng anh lại hòa nước tắm cho cô, cô đành phải đi vào phòng tắm, nghĩ đi ra nói sau. Cửa phòng tắm vừa đóng lại, bên trong dần dần vang lên tiếng nước, cô không biết, người đàn ông bên ngoài phòng đứng bên trong bóng tối, hơi thở sắc bén, nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ sát đất.

Tagged: , , , ,

26 thoughts on “PHONG THỦY SƯ – CHƯƠNG 38 [Q2]

  1. ishucatopa 08/03/2016 lúc 22:30 Reply

    Ngóng mãi mới có chương, cảm ơn edit rất nhiều :3

  2. Chăm đỗ 08/03/2016 lúc 23:08 Reply

    Thank bạn nha, may quá chờ mãi

  3. bluesky2love 09/03/2016 lúc 07:23 Reply

    An thân hội tặng trang sức,k biết mục đích gì ?
    thấy hắn nhăm nhe Hạ thược,ghét quá !!!
    sư huynh mau mau đem ng ôm về nhà đi >__<

  4. tranvo 09/03/2016 lúc 08:07 Reply

    cảm ơn nàng nhé

  5. lybaby 09/03/2016 lúc 08:32 Reply

    có chương ms r. vui quá đi. hehe. thanks nàng edit nhiều nhé… cứ đọc đến 2 ng là ta lại thấy ngọt ngào là saoooo.. hihi

  6. Hạnh Đậu 09/03/2016 lúc 08:45 Reply

    Anh Dận có dấu hiệu của nô lệ cho vợ điển hình. thật khổ cho anh, . nhưng mình thấy thích

  7. meobibi92xx 09/03/2016 lúc 11:27 Reply

    Dật ca dễ thươg quá đj. Đã bjết cách chuj chỗ hở lờj nój của Nhược tỷ hj

  8. halomeocon 09/03/2016 lúc 12:46 Reply

    Truyện càng ngày càng gay cấn, đọc kích thích ghê, thanks nàng nhiều lăm

  9. loiyeuqn 09/03/2016 lúc 14:27 Reply

    Hai anh chị lại diễn cảnh vô khách sạn đắp chăn bông, nói chuyện trong sáng nữa sao????

  10. Thúy Diệp 09/03/2016 lúc 16:45 Reply

    Sư huynh sau này chắc chắn sẽ là anh chồng đảm đang, chưa gì mà đã biết pha nước tắm cho vợ rồi (không biết có phải vợ hụt không nữa ), dễ thương ghê.

  11. Vivian Ha 10/03/2016 lúc 01:39 Reply

    Tuyệt vời…hóng hóng

  12. Minh trang 11/03/2016 lúc 08:45 Reply

    Từ đầu đọc chương trước mình nghĩ có thể là bên người nhà Thiên Dận nhưng có vẻ hơi đa nghi rồi? Mong chờ từng chap, cảm ơn bạn nhiều nhé!

  13. yinglinyiyun 13/03/2016 lúc 00:39 Reply

    Ân oán các kiểu đúg là nhức đầu. Nhưg từ từ Hạ Thược ngày càg mạnh mẽ cùng sư huynh đi tới trc, trả ân trả oán hẳn là rất hấp dẫn :)))
    Cung gì gì đó ở thế giới quá xa, căn bản ko cùng thế giới vs Hạ Thược đc, vẫn là sư huynh tốt nhất. Nghe quá khứ của Cung đg gia này, mặc dù cũng khổ sở tàn khốc mà Hạ Thược chỉ luôn thấy ko cùng thế giới là hiểu rồi :v chẳg bù khi Hạ Thược đau lòg sư huynh :))))
    P.s: vẫn ko thích Cung đg gia này.
    P.s: khúc cuối có vẻ có ng theo dõi 😕 Hóng chươg sau quá 😥 cầu đừg có pass nha editor 😥

  14. xuân nhi cao 14/03/2016 lúc 15:17 Reply

    Dận ca tận tâm lo lắng ghê, thương quá đi mất
    Mà truyện ngày càng hấp dẫn rồi
    Thank nàng đã edit nhoa, nàng vất vả rồi

  15. cobedautay5896 18/03/2016 lúc 12:31 Reply

    mỗi lần thấy chương mới là ta vui quá trời lun
    cảm ơn nàng nhìu nha

  16. Hoàng Ngọc 22/03/2016 lúc 08:55 Reply

    tuyệt vời cuối cùng cũng có truyện để đọc…….mừng quá

  17. Hách Liên Y Hoạ 24/03/2016 lúc 07:00 Reply

    Truyện hay quá mong cả năm rồi cứ mò mò theo truyện thank you edit nhiều

  18. ShaDowP 05/04/2016 lúc 14:57 Reply

    sư huynh dễ thương quá, mà hình như sư huynh tức giận rồi nha, cái đám kia dám làm HT bảo bối hoảng sợ thì k xong với sư huynh đâu à nha
    thanks nàng nhiều

  19. Duy Tuấn 20/04/2016 lúc 23:42 Reply

    Cảm tạ các hạ. Được đọc một mạch mấy chương thật vô cùng thích thú.

  20. fydaly 03/05/2016 lúc 10:26 Reply

    Sư huynh ngốc manh k chê vào đâu đk, cần ngoại hình có ngoại hình, cần mạnh mẽ có mạnh mẽ, cần dịu dàng có dịu dàng, cần đáng iu có đáng iu, lại chân thành lại có tiền. Ôi…nv này làm ta ảo tưởng sức mạnh chưa bao giờ xuất hiện của ta. Mà cũng chỉ có Hạ Thược mới là nửa còn lại vừa khít, như kiểu sinh ra là dành cho nhau.
    Thank nàng nha!
    Ps: k biết sư huynh lườm ai ngoài cửa sổ….mắt long lanh chờ mong@_@

  21. Viễn Giả Lai Ni 12/05/2016 lúc 11:13 Reply

    một chương truyện sao mà dài quá, bên mình edit mà phải chia thành 4_chương.

    😦 😦

  22. Viễn Giả Lai Ni 12/05/2016 lúc 11:13 Reply

    một chương truyện sao mà dài quá, bên mình edit mà phải chia thành 4_chương.

    😦 😦

  23. Thỏ Điên 19/05/2016 lúc 13:31 Reply

    E theo truyện này lâu lắm r. Có khi đến lúc e lấy ck mới đọc xong. Nhưg mà hay quá

  24. Caocaovuvu 09/07/2016 lúc 21:40 Reply

    Bạn ơi cho mình xin pass của chương 39 nhé, có câu hỏi gợi ý hay gì không bạn? Địa chỉ email của mình là caocaovuvu@yahoo.com. Cám ơn bạn nhé

  25. tranthao225 19/11/2016 lúc 22:18 Reply

    Mình thấy anh nam phụ này được lắm mờ, ngang ngửa với nam 9 chứ chả chơi, tại gì bị tác giả cho làm nam phụ thôi, ảnh có bối cảnh, nhân phẩm của ảnh mình thấy khá giống anh nam chính => lạnh lùng, có điều anh nam phụ là hồ ly mặt cười tao nhã, cà quan nhất là ảnh có ‘sắc’

  26. yyNU 24/12/2016 lúc 01:18 Reply

    truyện hay quá, thax bạn

Gửi phản hồi cho yyNU Hủy trả lời